chiếc áo ngực - Cảm giác của bạn khi lần đầu làm quen với cô bạn nhỏ ?
Ngày đầu mặc áo ngực của bạn nó như thế nào? Bạn có còn y nguyên cảm giác của cái lần đầu tiên ấy?
...
Thi thoảng, ngồi đăm chiêu bên tách trà chiều và tận hưởng những giây phút thanh bình hiếm hoi của cuộc sống, những hồi ức tuổi thơ ùa về như tiếng róc rách của dòng suối nhỏ; tuy không mãnh liệt, ào ạt, nhưng cũng không có gì ngăn cản được: Dòng chảy của kí ức!
1. Chuẩn bị mặc áo ngực đi là vừa” (nguyên văn là vậy)
Ngày đó tôi thuộc diện to con, tính cách mạnh mẽ như một thằng con trai, phá…phải nói là “trời sợ”. Ấy thế mà một buổi sáng đẹp trời, chẳng biết làm gì, vô tình phát hiện ra nơi ngực mình có cái cục gì nó nhô lên. Sợ vãi cả linh hồn vì ngày đó dù ít tuổi nhưng cũng có biết thế nào là ung thư (vì cái tật thích hóng chuyện người lớn). Cứ đinh ninh mình bị ung thư rồi tất tả chạy đi “méc” mẹ. Mẹ cười vào mũi và nói: “Con gái lớn rồi đó. Cái này gọi là “dậy dzú” biết chưa. Chuẩn bị mặc áo ngực đi là vừa” (nguyên văn là vậy)
Nghe thấy vừa thin thích, vừa sờ sợ. Thích, vì tự mình kiểm chứng được: à, mình bắt đầu dậy thì rồi, thì ra “dậy thì” trong sách “sức khoẻ” hay nói nó là thế này. Sợ, vì tự dưng giờ phải mặc thêm một cái áo à, nóng chết; ngực mình sẽ to lên như ngực mẹ à, thế thì chạy nhảy nó sẽ “tưng tưng” lên, kì cục chết!... Biết bao nhiêu cảm giác mới lạ lúc ấy mà đến tận cái tuổi 28, tôi vẫn còn cảm nhận rõ rệt được mỗi khi nhớ về.
“Mặc thử áo ngực vào đi xem có vừa không rồi mẹ mua cho cả lố
Rồi cái ngày mẹ nói cũng tới, mẹ mua về một cái “áo ba lỗ ngắn”, để xuống trước mặt tôi và nói: “Mặc thử áo ngực vào đi xem có vừa không rồi mẹ mua cho cả lố. Con gái lớn rồi, đâu có thả rông vậy được”. Nghe vậy mới biết đó là áo lót. Cầm trên tay với cảm giác phải nói khá là hưng phấn khi chuẩn bị tròng vào một cái áo lạ lùng, không giống với bất kỳ cái áo nào trước đây. Đứng trước gương, xoay tới xoay lui, xoay phải xoay trái để ngắm. Trông cũng hay hay đấy chứ, cũng cool đấy chứ, và cũng đẹp đấy chứ. Mặc vừa! Thế là cả 1 lố màu: trắng, hồng, kem, vàng nhạt,…; cái thì có nơ, cái thì không nơ, cái thì có cái viền rằn rằn (mà sau này lớn lên mới biết đó gọi là ren), đủ kiểu cả, xuất hiện trong tủ quần áo.
Và bắt đầu từ đó, mỗi ngày đến trường, đứa con gái lóc chóc ngoài chiếc áo sơmi trắng học trò, còn phải thêm một công đoạn “tròng áo lót”. Dù mất thêm 30 giây đồng hồ nhưng lại cực kỳ thích thú, cảm giác an toàn, cảm thấy mình đã lớn và đã đến lúc xinh đẹp.
Tuổi thơ thật đẹp, mà trong đó, tuổi dậy thì là giai đoạn mà cả đời này có lẽ không mấy ai có thể quên được. Lạ lẫm và mới mẻ là cảm giác của một người con gái khi lần đầu tiên cảm nhận được cơ thể thay đổi, lần đầu tiên biết được đây là “núi đôi”, và cũng lần đầu tiên ngại ngùng pha lẫn thích thú với chiếc áo ngực nữ.
Tuổi dậy thì, đẹp lắm! Chúng ta ngày xưa trải qua cảm nhận như thế nào, thì ngày nay cô con gái nhỏ của chúng ta cũng đón nhận y chang những cảm giác ấy. Cái cảm giác ngại ngùng, thiếu an toàn khi tự nhiên vòng một đã chớm nở mà chỉ mặc duy nhất một chiếc sơ-mi trắng học trò. Cần lắm một cô bạn nhỏ để che chắn – một chiếc áo lót xinh xắn. Có lẽ phải quan tâm hơn đến con gái thôi nhỉ ?!
---đọc tiếp---